CHỜ NGƯỜI THÁNG MẤY
“Đôi bạn tình quấn quýt như mây trời khi nhớ về nhau lại tìm những bức họa hình in đầy dấu kỷ niệm để cho thôi bớt sầu. Vợ nhớ chồng thì tìm lại chút hương thơm còn vương trên áo cũ. Chứ hỏi lòng, tôi nhớ khách qua bao tháng năm dài. Tôi chờ khách tới tháng mấy rồi bạn mình ơi”.
Tranh thủ một ngày nắng ngọt lịm. Đôi tay mềm cứ thoăn thoắt mang dụng cụ ra bày trí để cho thôi bớt nhớ nhung trong mây trời lẻ bóng. Đây chiếc ghế mây được một nghệ nhân tài hoa đan thủ công, nay mình mang ra phơi trong nắng sớm.
Chiếc bàn tre qua bao mùa mưa nắng, nay cũng cần làm mới lại cho hài hòa trong khu vườn nhiệt đới. Một chút hương hoa. Một cuốn sách của bà Nguyễn Thị Hoàng. Một tách trà nóng và một miếng chuối ép khô. Quê hương như tràn vào khu vườn. Lòng người choáng ngộp và miên man.
Vết tường đã phủ màu rêu. Bức tranh mua từ Hà Nội đã qua một mùa nắng. Cây trong vườn đã lớn theo từng ngày. Chỉ mỗi lòng người ở lại như quyện vào từng góc nhỏ. Từng khoảnh khắc hồi tưởng như một cuốn phim quay về ký ức. Bởi từng chi tiết một trong ngôi nhà đã mang dấu kỷ niệm của biết bao người lữ khách.
Mình ngồi bày biện và nhìn quanh. Đừng bi quan mà mãnh liệt. Tách trà sẽ mãi nóng và thơm nồng một mùi đồng quê. Những hương vị miệt vườn sẽ vào tận bàn ăn của thực khách. Những giá trị dưới lát cắt của tầng văn hóa bản địa rồi một mai sẽ lại tung cánh bay đi khắp bốn phương.
Chờ người tháng mấy là một câu tự hỏi lòng. Để biết rằng chờ là sẽ gặp. Có chia ly ắt sẽ trùng phùng. Có gian khổ và sóng gió rồi lại có hoa thơm cỏ ngọt phủ dày dưới bước đường hoang ca. Một sớm mai nắng vàng đi qua khu vườn, mình ngồi để nghe lòng thổn thức cùng cỏ cây.
Quách Duy Thịnh