THỜI THANH XUÂN SẼ QUA
Để nếu giữ và tìm cho mình một thời thanh xuân sẽ qua, thì hãy cùng nhau về lại nơi chốn này. Nơi mà em nằm trên chiếc võng đung đưa trong chạng vạng hoàng hôn. Nơi mà anh ngồi trước thềm ba để say mê trong công việc. Nơi em nghe tiếng của bình yên, uống một ly nước chanh tươi mát lành và được ngắm anh trong nửa đời mà hai ta đã quấn lấy vào nhau.
Trên chiếc xe đạp lắc lư của gần hai mươi năm như chưa bao giờ chạm tới. Anh và em đi qua những miền quê trong buổi sáng bình minh. Chúng ta đi phà sang sông. Anh và em đã gặp biết bao khuôn mặt cười. Cây và gió cứ lao xao. Mưa rơi lất phất. Anh và em đã nhìn nhau và thật sự trìu mến.
Chốn đồng quê này anh và em đã đến. Tuy có ngắn nhưng đủ để chúng ta có những khoảnh khắc bình yên đến lạ thường. Nơi chốn này anh và em không cần làm gì cả. Chúng ta chỉ nằm trên chiếc võng, cứ đung đưa cứ đung đưa và nghe chim hót, bướm lượn vờn bay trong khu vườn nho nhỏ.
Trước hàng hiên xanh mướt như bất chợt cơn mưa đầu mùa kéo qua. Em ngồi lật từng trang Vòng tay học trò của bà Nguyễn Thị Hoàng để nhớ về một thời xưa cũ. Còn anh thì nằm trên chiếc võng hát em nghe những bài tình ca thấm những ân tình.
Chúng ta đã về chốn đồng quê để trốn những ngày khói bụi mờ ảo. Chúng ta đi qua những năm tháng dài để có cùng nhau trong những khoảnh khắc đẹp đến như thế này đây”.Maison du Pays de Bến Tre đã ngắm nhìn người lữ khách và nghe họ kể câu chuyện tình đầy ái mộ qua từng cử chỉ và ánh mắt như một thuở họ vẫn còn ban sơ.
Quách Duy Thịnh